Nếu có thể yêu – Chương 30


Chính văn chương ba mươi  : Đến Cẩm Bằng đòi nợ ( hạ )

Khí thế mạnh mẽ như vậy tới gần làm Trình Nặc không tự chủ được lui về phía sau,

“Cút! Cách ta xa một chút.”

Nhìn thấy tên khốn nạn cách chính mình càng ngày càng gần, hắn theo bản năng hô lên.

Cảm giác được hơi thở nguy hiểm dần dần dày đặc, hắn từng bước một lui về phía sau .

“Ngươi, ngươi cứ đứng ở nơi đó nói, ông mày có thể nghe thấy!”

Chung Thương Dực nhìn thấy khuôn mặt Trình Nặc hiện ra vẻ bối rối, cười nhẹ ra tiếng, tiếp tục bước đến như loài mèo, ánh mắt theo dõi hắn không hề chớp mắt.

Đột nhiên cẳng chân Trình Nặc giống như bị cái gì phía sau quấn lại, thân thể không thể khống chế ngã về phía sau, lung túng nhìn hai bên —— là sô pha.

Chung Thương Dực thừa thế xoay người đem hai tay chống tại chỗ từa lưng tại sô pha, đem Trình Nặc cố định ở bên trong.

Khoảng cách gần như vậy làm cho Trình Nặc có thể ngửi thấy được mùi thảo mộc thơm ngát thoang thoảng trên người hắn, thành thật mà nói, mùi hương thoang thoảng này có thể làm hắn an tâm.

“Ngươi đang sợ ta? Phải không ?”

Nhìn đôi mắt to của Trình Nặc có chút lúng túng, đen bóng mà trong suốt như vậy đích, lại có ma lực thần kì hấp dẫn người ta. Ánh mắt dời xuống phía dưới, bờ môi xinh đẹp kia, màu hồng anh đào ướt át, làm Chung Thương Dực miệng khô lưỡi khô liếm liếm môi dưới của chính mình.

“Hừ! Chê cười! Người làm cho ông mày sợ còn không có sinh ra!”

Trình Nặc kiên cường chống lại, ánh mắt lóe ra, tình thế như vậy làm cho hắn rất không thoải mái.

Nhìn thấy đôi môi nhỏ nhắn cửa động, giống như là quả hồng đông lạnh, tràn ngập hấp dẫn, Chung Thương Dực rốt cuộc nhịn không được, hôn xuống.

Tình huống bất tình lình xảy ra làm não bộ Trình Nặc nháy mắt cứng đờ, hương vị thuốc lá cũng với hương thảo mộc thoang thoảng , lập tức liền gợi lên trí nhớ đêm hôm đó.

Ma xui quỉ khiến, hắn nhắm hai mắt lại, tim đập bắt đầu tăng nhanh, máu trong toàn thân chậm rãi sôi trào,

Một loại cảm giác giống như đã từng quen lan tràn.

Đầu lưỡi mềm mại mạnh mẽ tiến vào chiếm lấy, tìm được lưỡi của hắn, quấn quanh lên, mạnh mẽ còn mang theo chút dịu dàng, sau đó khoang miệng mỗi một tấc cũng không bị buông tha, mỗi một nơi bị liếm láp tựa như bị dòng điện chạy qua, Trình Nặc có chút không chịu nổi kích thích như vậy, thân thể hơi hơi run rẩy.

Nụ hôn dài qua đi, Chung Thương Dực buông tha làn môi mỏng của Trình Nặc, nhẹ nhàng dùng ngón cái lau đi chỉ bạc bởi vì nụ hôn sâu còn lưu lại bên môi Trình Nặc, hơi thở hai người đều có chút hỗn loạn.

Trình Nặc chậm rãi mở hai mắt, đôi mắt to như hắc như hòn ngọc đen bóng lóe mê mang, còn có chút không hoàn hồn nhìn Chung Thương Dực.

” Hương vị của ngươi luôn làm kẻ khác mất hồn như vậy !”

Giọng nói có chút khàn khàn, trong lúc đó chân sau của hắn chen vào giữa hai chân Trình Nặc, dùng đầu gối ở nơi riêng tư của Trình Nặc đích đẩy một chút.

Khiêu khích rõ ràng như vậy làm hồn Trình Nặc nháy mắt quay về, trong đầu quanh quẩn câu nói ám muội hắn mới vừa nói,

“Tên biến thái chết tiệt!”

Đưa tay theo bản năng đánh về hướng Chung Thương Dực.

Chung Thương Dực trải qua nghiêm khắc huấn phản ứng nhanh nhạy, ôm lấy cánh tay đanh đưa lên chuẩn bị đánh, kéo đến bên môi, khẽ hôn một cái, ánh mắt màu lam đầy thâm tình nhìn Trình Nặc,

“Nặc, ngươi đánh không lại ta, chẳng lẽ còn muốn thử?”

Nhẹ nhàng chớp mi, lời nói tràn ngập nuông chiều, ánh mắt màu lam dần dần nhiễm một tia tím đỏ, màu sắc mê người như vậy, làm cho người ta không thể kháng cự.    Cả người hắn tản mát ra hơi thở mê hoặc mãnh liệt , khiêu khích tinh thần Trình Nặc.

Chung Thương Dực chính là cao thủ tình trường, bình thường đối với cả nữ nam giữa tình trường còn vô cùng điêu luyện, càng miễn bàn với loại ngây ngô như Trình Nặc

Lúc này Chung Thương Dực quả thực là rất hấp dẫn người khác, mà loại hấp dẫn này là đủ lực sát thương,Trình Nặc có chút chống đỡ không được, hắn thậm chí đã quên ý đồ đến đây của chính mình .

Đôi mắt như thế ở giấc mộng đêm qua đã xuất hiện, hắn có chút si mê nhìn, hãm sâu trong đó đôi mắt màu lam kia nhiễm màu tím đỏ.

Nụ hôn làm kẻ khác mất hồn vừa rồi như là khởi động mở cái chốt trong đầu Trình Nặc, lóe lên hình ảnh hai người liều mạng quấn quít, kiều diễm trên giường, dâm mĩ làm kẻ khác say mê, mặt hắn bắt đầu nóng lên.

Chưa bao giờ nghĩ đến yêu đương, càng chưa nói tới cùng người khác nắm tay, hôn môi như Trình Nặc làm sao thoát được sức hấp dẫn như thế của Chung Thương Dực, dần dần đắm chìm vào.

Chung Thương Dực nhìn dáng vẻ thanh tú, nhìn chính mình đến thất thần, cặp mắt to tròn như hòn ngọc đen  chợt hiện ra say đắm, hết sức hấp dẫn, hắn nhịn không được lại cúi đầu xuống, dán vào môi Trình Nặc ——

Đang lúc Chung Thương Dực dự định lần thứ hai thưởng thức mỹ vị, nghe thấy Hình Tuấn hô to một tiếng

“Vân thiếu gia! Ngài không thể vào đi! Dực ca đang. . . . . .”

Còn chưa nói xong, cửa đã bị mở ra.

Trình Nặc lập tức bị tiếng kêu gọi hồn về, đẩy mạnh Chung Thương Dực đang cúi đầu trước mặt hắn, đứng lên.

Người đàn ông vừa vào hừ mạnh một tiếng, liếc mắt khinh miệt nhìn Trình Nặc đang đứng cạnh sô pha, hai tay còn vòng trước ngực dựa vào trước bàn làm việc, ánh mắt nhìn chằm chằm Chung Thương Dực.

Hình Tuấn vẻ mặt xấu hổ đứng ở cửa nhìn Chung Thương Dực, ánh mắt lộ ý khó xử.

“Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi!”

Chung Thương Dực hướng Hình Tuấn hất cằm.

Hình Tuấn giống như được giải thoát, nhẹ nhàng thở ra, từ bên ngoài đóng cửa lại.

Trình Nặc nhìn người đàn ông vẻ mặt không tốt vừa vào, bộ dáng khoảng 25, 26 tuôi, tóc dài ngang vai, ngũ quan thanh tú, khí chất tuấn dật, chính là cả người đều đối với hắn toát ra thái độ thù địch.

Trong ánh mắt người đàn ông kia nhìn về Chung Thương Dực tràn đầy ái mộ, mang theo một tia đau lòng, còn kèm theo một tia tức giận, tóm lại rất là phức tạp.

Tình huống như vậy làm cho suy nghĩ của Trình Nặc bắt đầu có chút hỗn loạn.